Từ "cấm thành" trong tiếng Việt có nghĩa là nơi ở của vua, thường là trong các cung điện hay thành phố lớn ở thời kỳ phong kiến. "Cấm" có nghĩa là chỗ ở của vua, nơi mà chỉ có những người được phép mới được vào. "Thành" thường chỉ một khu vực có tường bao quanh, như thành phố hoặc kinh thành.
1. Định nghĩa:
2. Ví dụ sử dụng:
Câu đơn giản: "Cấm thành Huế là một di sản văn hóa quan trọng của Việt Nam."
Câu nâng cao: "Trong thời kỳ phong kiến, cấm thành không chỉ là nơi ở của vua mà còn là trung tâm quyền lực của triều đình."
3. Biến thể và phân biệt:
Từ "cấm": có thể hiểu là hạn chế, không cho phép ai vào. Ví dụ: "Cấm vào khu vực này."
Từ "thành": có thể sử dụng để chỉ các thành phố hoặc khu vực có tường bao quanh. Ví dụ: "Thành phố Hồ Chí Minh."
4. Từ gần giống và đồng nghĩa:
Cung điện: cũng chỉ nơi ở của vua, nhưng thường chỉ các tòa nhà lớn, lộng lẫy.
Kinh thành: có thể hiểu là thành phố nơi vua ở, có thể bao gồm cả cấm thành.
5. Từ liên quan:
Triều đình: chỉ chính quyền của vua, nơi mà các quyết định quan trọng được đưa ra.
Lịch sử phong kiến: bối cảnh lịch sử mà cấm thành thường xuất hiện.
6. Cách sử dụng khác:
7.